
Thử thách thần chết: Giữa hai thế giới – Along with the Gods: The Two Worlds (2017)
Mình là người mê Fantasy, nên coi phim này đúng là như cá gặp nước, mân mê từng khung hình, từng sáng tạo thế giới Diêm La luôn.
Phải nói là cách xây dựng thế giới Địa Phủ quá tuyệt vời. Lâu lắm rồi mới coi 1 phim có hơi hướng khám phá lớn liên quan đến huyền thoại kỳ ảo như vậy sau quá nhiều năm bội thực với thế giới siêu anh hùng lặp đi lặp lại. Nói chung phim này thì hay quá rồi không có gì chê trách về vấn đề phim ảnh cả khen ngợi thì thừa thãi nên nói vài cái vặt xung quanh xíu.
– Phim được nghe đồn là khóc lóc lắm và thiệt nhìn ngay từ đầu đã biết phong cách lấy nước mắt quen thuộc của Hàn. Tuy nhiên mình vẫn chưa “chạm” lắm. Cái này không phải do phim, phim làm quá ok không nói gì nữa nhưng vì mình là một kẻ thích Fantasy, mình đã có quá nhiều suy nghĩ về những thế giới này và sự háo hức của một đứa trẻ với sự cố chấp rằng những bối cảnh này phải có những câu chuyện vĩ đại hơn, cho nên cuối cùng là phân tâm quá mà không hòa câu chuyện lắm.
– Như một phong cách cố hữu của Hàn là chuyển thành chuyện bi thương tình cảm, nhưng mình nghĩ với bối cảnh vậy có thể nâng tầm câu chuyện lên rất nhiều. Thật ra bởi vì để đẩy câu chuyện sang mức bi thương và sắp xếp cho đúng ý đồ tạo nhịp nên phim bắt buộc bị hơi vô lý ở một vài chỗ. Ví như nếu cảnh cuối Soo-hong mà không liều chết cùng đám Gang-rim vào giấc mơ bà mẹ thì chả lẽ bà mẹ không có cơ hội nói lời tha thứ, và thế là mãi mãi Ja-hong bị oan sao? Vậy là Địa Phủ vẫn có kẽ hở chứ không hoàn toàn công bằng ư? Rồi Soo-hong dù sao cũng chỉ là 1 hồn ma, có là vong quỷ đi nữa làm sao có sức mạnh khủng khiếp khi áp chế được cả sứ giả thần chết? Nếu đơn giản chỉ cần thù hận mà mạnh vậy thì trên đời chắc có quá nhiều vong quỷ lực ngang thiên đình rồi.
– Tuy là phim bi thương nhưng không bị ẻo lả và ủy mị, mình thích nhất là kiểu làm phim như vậy. Nhân vật trong phim ai cũng điềm tĩnh và rất lý trí trong nhiều vấn đề. Mỗi giọt nước mắt đều ẩn câu chuyện, đều là dồn nén tới phút cuối mới bật ra chứ không phải khóc tà la tào lao hét um sùm trời đất. Có cái cảnh thuộc dạng bình tĩnh đã nhất mà mình phải thích thú là khi Haewonmak đối diện với đám ác thú âm ty ở sa mạc và nói với Dukchun: “Thôi không sao tới đâu hay tới đó, làm lại từ đầu thôi, 100 năm cũng qua mau thôi mà”. Mặc dù là một nhân vật bộc trực nóng nảy ít suy nghĩ, nhưng tình cảnh đó anh lại chấp nhận rất nhẹ nhàng chứ không lồng lộn lên đổ tội cho ai. Một chi tiết làm cảm xúc rất dễ thở.
– Có một thứ mình vẫn thắc mắc ở địa ngục lười nhác. Việc làm vì tiền cũng là 1 lý do chính đáng chứ tại sao lại bắt người ta phải làm từ thiện vì cộng đồng tấm lòng cao cả mới chịu? Làm vì tiền để sống để mơ ước là một điều bình thường, chừng nào vì tiền mà làm sai trái lương tâm mới đáng bị tội chứ?
– Phim này làm được một thứ rất thú vị là tạo ra sự đáng sợ thực sự. Hai địa tầng mình khoái nhất là hai cái đầu tiên, là hai cái tạo cảm giác gớm nhất và đáng sợ nhất, dù cái thứ hai ở vị trí rất đẹp. Cái đáng sợ nó ở chỗ linh hồn bị đày đọa có hy vọng sống (thông qua cái lỗ ở địa tầng thứ nhất hay tiếp tục chạy ở cái thứ hai) nhưng cơ bản là không vượt qua được. Ví dụ mấy cái sau đóng băng hay đóng thủy tinh gì đó thì chết ngay tắp lự rồi còn cái này cứ cố gắng vì có thể vượt qua nhưng vẫn không được. À cái bạo lực cũng là 1 cái đáng sợ nữa.
– Tính ra ông Diêm Vương khôn quá. Xóa ký ức người ta xong kêu mày mà biện hộ được cho 49 linh hồn thuần khiết thì cho mày làm người. Tự nhiên khi không có một đám làm không công cho mình mà còn làm hết mình không dám lười biếng hay gian dối nữa chứ. Đúng là bậc thầy bóc lột sức lao động.
– Theo mình thì với chuẩn mực của phim chắc không phải 19 năm mới có 1 linh hồn thuần khiết đâu mà trăm năm mới họa may có. Mình là bị loại ngay từ địa ngục lười nhác rồi.
– Nói dông dài chứ phim nào mà có lồng lịch sử mà mặc giáp đẹp là tự động 10đ nha. Không những giáp mà đồ thường cũng đẹp nữa, cái gì cũng đẹp.
Đoạn cuối kết mở, chắc chắn có phần 2!
Vương Hữu Danh