Mối Quan Hệ Xung Khắc Của Hỏa – Mộc Và Thiện – Ác – Độc giả, biên kịch: Thư Võ
Quay trở lại với hai nguồn triết lý đối lập nhau của Phương Đông, Mạnh Tử cho rằng “Nhân chi sơ tính bản thiện”, ý chỉ con người sinh ra vốn dĩ trong sạch như tờ giấy trắng; ngược lại, “Nhân chi sơ tính bản ác” của Tuân Tử, ý chỉ cái thiện hữu hạn mà ác là bản năng, cần phải giáo hóa mới thành hình.
Thế nhưng khi soi chiếu vào mối quan hệ giữa Thanh Trúc và Hồ Tinh, ta buộc nhận ra một thực tế nghiệt ngã hơn. Bản tính của một sinh linh đôi khi không chỉ do trời định, mà còn do sự nhào nặn của hoàn cảnh và thời gian gây nên. Mâu thuẫn giữa hai nhân vật này không chỉ dừng lại ở những cuộc tranh đấu phân định thắng thua, mà sâu xa hơn là sự xung đột giữa hai hệ tư tưởng, hai số phận bị đặt vào những lăng kính đối nghịch hoàn toàn.
Trước hết, sự đối lập ấy được thiết lập dựa trên quy luật khắc nghiệt của tự nhiên: Ngũ hành tương khắc. Hồ Tinh mang mệnh Hỏa, Thanh Trúc thuộc hệ Mộc. Ngay từ nguyên bản, chúng đã là hai thực thể không thể dung hòa. Hỏa thiêu rụi Mộc, Mộc là nhiên liệu cho sự tàn phá của Hỏa. Với tôi, đây không chỉ là một sự cài cắm về kỹ năng phép thuật của cả hai, mà là ẩn dụ cho một mối thâm thù mang tính triệt hạ ngay từ ban đầu.
Tuy nhiên, nếu sự tương khắc về ngũ hành chỉ là cái cớ của đất trời, thì sự tương phản về số phận mới chính là nguồn cơn dẫn đến bi kịch nhân sinh. Nếu Thanh Trúc là minh chứng cho thuyết “bản thiện” khi được nuôi dưỡng trong môi trường của sự kỳ vọng, được chọn để gánh vác sứ mệnh cao cả và thụ hưởng cấm thuật, thì Hồ Tinh lại bị đẩy vào cái kén của “bản ác” do sự ruồng bỏ ngay từ khi chào đời. Một bên là hào quang của người được chọn, một bên là hố sâu của sự khinh khi.
Với tôi, sự bất công này tạo nên một nghịch lý đau đớn: Tại sao cùng là sinh linh, nhưng có kẻ lại được mặc định là chân mệnh, kẻ lại bị dán nhãn là nghiệt chủng? Chính sự thiên vị của tạo hóa đã biến Hồ Tinh từ một kẻ bị tổn thương trở thành một kẻ tàn ác.
Cuộc chiến của Hồ Tinh với gia đình Thanh Trúc không đơn thuần là tranh đoạt quyền lực, mà là sự bùng nổ của bao nhiêu phẫn uất tích tụ. Tôi thấy được mỗi đòn giáng xuống Thanh Trúc chính là một lời gào thét của Hồ Tinh trước một số phận quá đỗi nghiệt ngã. Nó trút giận vào “người được chọn” vì người đó sở hữu tất cả những gì nó khao khát nhưng vĩnh viễn không có được.
Còn có một chi tiết tôi đặc biệt chú ý, đó chính là mối quan hệ mang màu sắc của sự phản bội và định kiến xã hội thông qua chi tiết về Tre Tiên và Hồ Tinh. Từng là bạn học, cùng xuất thân từ giới yêu tinh, nhưng lộ trình cuộc đời của họ lại rẽ sang hai hướng khác nhau. Tre Tiên được yêu mến, được công nhận, còn Hồ Tinh lại bị gạt ra lề xã hội chỉ vì vết nhơ trong quá khứ của gia tộc. Đây là điểm cốt lõi đã diễn ra suốt hàng ngàn năm nay và vẫn chưa có nhiều thay đổi: Định kiến.
Mọi người đã dành cho Tre Tiên sự bao dung nhưng lại ném vào Hồ Tinh sự ghẻ lạnh. Khi một cá nhân bị tước đoạt cơ hội được làm người tốt ngay từ đầu, họ sẽ chọn cách trở thành ác quỷ để tự vệ và trả thù. Sự đối lập giữa thiện cảm dành cho Tre Tiên và sự xa lánh dành cho Hồ Tinh chính là nhát dao cuối cùng cắt đứt sợi dây liên kết bạn bè, đẩy Hồ Tinh vào con đường không thể quay đầu.
Nhìn nhận lại tất cả mọi thứ, với tôi, Thanh Trúc đại diện cho trật tự, cho những gì tốt đẹp được vun vén; còn Hồ Tinh là hiện thân của những nỗi đau bị bỏ quên, của sự nổi loạn chống lại một thế giới không có chỗ đứng cho nó. Chính sự đối lập toàn diện này đã tạo nên sức nặng cho tác phẩm, khiến người đọc phải suy ngẫm, và có lẽ cũng có cùng một câu hỏi với tôi.
Liệu bản tính của Hồ Tinh có ác đến thế không, nếu thế gian cho nó một cơ hội được đối xử bằng sự “thiện” ngay từ thuở ban đầu?
