Chương 05: Luyện Tập
Từ ngàn đốt lẻ rời tay
Hợp thành một khối vần xoay đất trời
Những tuần tiếp theo, các buổi huấn luyện phản xạ và sức bền lại diễn ra. VỤT! Các đốt tre bay đến gần trước mặt Trúc cô bé cúi người xuống tránh né, lần này Trúc tập trung hơn hẳn, tiếp tục chạy về phía cha.
Tiên tre cho các gậy tre biến hoá xếp thành các hàng ngang trải dài trên mặt đất, dập dìu theo nhịp điệu múa sạp.
Trúc đứng ngẩn ngơ nhìn không hiểu.
Tre Tiên giải thích:
– Đây là điệu múa sạp dân gian của nước ta. Con phải canh cho chuẩn nhịp thì sẽ nhảy qua được, còn không thì nó sẽ kẹp chân con ngã đó! Ha ha!
Trúc nhíu mày quan sát một lúc. Tiếng các sào tre đập vào nhau liên tục “Cạch! Cạch! Xòe!”, “Cạch! Cạch! Xòe!”.
– Ah, con nhìn ra quy luật rồi!
Trúc bắt đầu nhảy theo nhịp, điệu nhạc như vang lên trong đầu, từng bước tiến về phía cha. Trong lúc ấy tiên tre thong thả ngồi nhâm nhi tách trà theo dõi.
“Cạch! Cạch! Xòe!” Âm thanh khô khốc. Trúc nhảy như con choi choi, mồ hôi túa ra, mắt dán chặt vào những thanh tre đang đóng mở nhanh dần như hàm cá sấu. Chỉ cần chậm một nhịp thôi là… “RẮC!”
Khi Trúc chỉ còn cách Tiên Tre năm bước, cô bé bị kẹp chân ngã úp mặt xuống đất. Tiên tre bật cười thích thú. Trúc đập tay xuống đất đứng dậy.
– Thử lại đi bố!
Nhiều đốt tre lại bay đến tấn công, Trúc tay cầm một gậy tre dài đánh văng hết như đánh khăng. Vừa đánh Trúc vừa dùng hết sức chạy nhanh về phía cha.
Tiên tre lại điều khiển ghép nối các cây tre thiên biến vạn hoá, xoay chuyển địa hình liên tục. Trúc cứ leo lên các tấm ván lại tụt xuống, không còn xác định được phương hướng, các chướng ngại vật cứ xoay vòng và biến đổi liên tục.
Bỗng nhiên gậy tre trong tay Trúc bị cha điều khiển bay lên, xoay vòng tròn, Trúc bị kéo theo bay lên trời. Không giữ được gậy, Trúc buông tay ra, rồi mất đà bị cuốn văng đi mất dạng.
Trúc hét lên:
– Áaaaaaaaaa!
Tiên Tre thấy con gái bị hất văng đi thì vô cùng hốt hoảng, vội bay tới chỗ con. Ông đáp xuống chỗ Trúc đang nằm nâng Trúc dậy.
– Con gái có bị sao không?
Trúc kêu lên.
– Á, đừng có đụng vào cái tay… đau quá bố!
Trúc vội bắt xe về nhà. Cô Thanh chở Trúc đi bệnh viện bó bột cái tay gấp.
Ở trong bệnh viện, cô Thanh đứng trước mặt Trúc tay chống nạnh, mặt cô giận dữ và lắc đầu nhìn đứa con gái quậy phá.
– Con với cái! Chỉ báo mẹ chứ chả làm được việc gì ra hồn. Đi đứng thế nào mà té ngã gãy cả tay?
Trúc nhìn mẹ, cười trừ nhưng khi thấy mặt mẹ nghiêm nghị thì cụp mắt xuống, tỏ vẻ hối lỗi. Cô bé không dám kể là do cha làm, sợ mẹ mắng cha và cấm mình học phép nữa.
…
Trúc bó bột một tay rồi, nên những buổi tiếp theo cha để Trúc chuyên tâm đọc sách. Ông cũng bù đắp cho con gái bằng cách nấu những món chè đủ các loại để con vừa ăn vừa học. Trúc được dịp làm nũng, đòi cha cho ăn đủ thứ trên đời.
Tiên Tre phàn nàn:
– Mẹ con có cho ta nhiều tiền thế đâu, để ta xem ngoài miếu có ai cúng gì ngon cho ta thì đem vào cho con ăn.
Trúc cười:
– Ok luôn bố! Hẹ hẹ!
Trúc đọc sách về “CÁC VỊ ĐẠI THẦN”, rồi đến “CÁC ĐẠI ÁC MA”. Mỗi cuộn tre nặng trịch trên tay Trúc. Khi mở ra, các nan tre va vào nhau kêu lách cách vui tai, toả ra mùi ngai ngái của tre ngâm hun khói.
Trúc lần lượt đọc tới quyển “CÁC LINH THÚ”, là các linh vật trong thần thoại Việt Nam: Chim lạc, Thần Kim Quy, Rồng.
Trong sách có rất nhiều tranh minh hoạ, hình ảnh chuyển động như những thước phim. Khi thì thấy Chim Lạc bay trên bầu trời, lượn theo gió.
Khi lại thấy loài Rồng dũng mãnh ngoi lên từ dưới lòng biển sâu. Trúc lấy ngón tay chạm vào, con Rồng trong sách phun một ngọn lửa nhỏ xíu làm cô bé giật mình rụt ngón tay lại.
Có cả hình ảnh Thần Kim Quy đang lượn vòng ở hồ nước bên dưới, trên lưng là nỏ thần, tay trái cầm Ấn, tay phải cầm thanh kiếm Thuận Thiên.
Cuối quyển sách, trúc thấy một trang ghi tiêu đề rất lớn “LOÀI NGHÊ”, nhưng khi mở đến trang có hình ảnh minh hoạ thì trang ấy lại bị rách mất.
Trúc hụt hẫng.
– Ơ… Bị rách rồi.
Trúc nheo mắt nhìn một cái khó hiểu, rồi đóng cuốn sách lại.
…
Một tháng sau, khi cánh tay đã lành lặn hẳn, Trúc quay lại sân tập với một khí thế hoàn toàn mới.
Tre Tiên phất tay, hàng loạt đốt tre lao vút tới như mưa tên. Nhưng lần này, Trúc không né. Cô bé lôi từ sau lưng ra một tấm ván gỗ dày cộp, che kín trước ngực. “Cốp! Cốp! Cốp!” Những đốt tre va vào mặt ván, nảy ra tứ tung. Trúc hí hửng ló đầu ra cười đắc ý:
– Hê hê! Đây là gỗ nghiến xịn con lấy từ mấy bà cô gom ve chai đấy! Bố chỉ điều khiển được tre thôi, còn gỗ này thì bố bó tay nhé!
Tre Tiên nhướn mày, tỏ vẻ ấn tượng trước sự láu cá của con gái. Ông lập tức thay đổi chiến thuật, điều khiển các bụi tre di chuyển hỗn loạn, tạo thành mê cung. Thấy tình hình rối ren, Trúc không dại dột leo trèo nữa. Cô bé nhanh trí nằm rạp xuống đất, bò lổm ngổm như đặc công, lợi dụng những bụi rậm để lén lút tiếp cận từ phía sau lưng cha.
“Dễ ợt!” Trúc thầm nghĩ, nín thở bò từng chút một.
Tấm lưng của Tre Tiên đã ở ngay trước mặt. Ông vẫn đang thong thả phe phẩy quạt nhìn về phía trước, dường như không hề hay biết. Trúc nín cười, rón rén đứng dậy. Chỉ còn ba bước chân nữa thôi. Cô bé vươn tay ra, định chộp lấy vạt áo của bố để kết thúc bài thi. Bỗng…
– Con gái, nhìn dưới chân xem! – Giọng Tre Tiên vang lên bình thản.
Trúc giật mình nhìn xuống.
– Hả?
“PHẬP!” Một mầm măng nhọn hoắt từ dưới đất bất ngờ đội thổ mọc lên, lớn nhanh như thổi thành một cây tre cao vút, móc vào cổ áo của Trúc rồi nhấc bổng cô bé lên không trung.
– Á á á á á!!!
Trong nháy mắt, Trúc đã bị treo lủng lẳng trên ngọn tre, chân tay chới với giữa trời. Tre Tiên quay lại, đập cái quạt vào tay bôm bốp, cười sảng khoái:
– Thông minh lắm! Biết dùng gỗ nghiến khắc chế phép tre, biết bò dưới đất để tránh tầm nhìn. Nhưng con quên mất một điều: “Tre già thì măng mọc”. Ở trong khu rừng này, rễ tre nằm ở khắp mọi nơi dưới chân con đấy!
Trúc thở dài thườn thượt, buông thõng hai tay chịu thua.
– Con biết rồi! Thả con xuống đi bố ơi!
…
Song song với việc rèn luyện thể lực, Trúc bắt đầu được dạy những câu “Thần Chú Khắc Nhập” cơ bản nhất.
Thời gian đầu, mọi thứ không như mơ. Trúc ngồi xếp bằng giữa bãi đất, miệng lẩm bẩm đọc chú đến khô cả cổ, rát cả họng mà mấy đốt tre vẫn nằm trơ ra đó như trêu ngươi. Chúng chẳng nhúc nhích dù chỉ một milimet.
Tiên Tre nhắc nhở:
– Đừng chỉ đọc bằng miệng. Thân – Tâm – Ý phải hoà làm một. Phải dùng ý chí. Hãy tưởng tượng con và tre hợp nhất.
Trúc hít sâu, nhắm mắt lại để cảm nhận dòng chảy bên trong mình – nửa dòng máu Tiên đang âm thầm chảy. Cô bé cầm hai chiếc đũa tre lên, dồn hết sự tập trung vào đầu ngón tay, hô to:
– “Khắc Nhập!”
“CẠCH!”
Một luồng lực hút vô hình, mạnh như nam châm điện kéo hai chiếc đũa dính chặt vào nhau. Trúc giật mình mở mắt ra. Cô bé thử dùng tay bẻ, rồi kéo mạnh ra hai bên nhưng hai chiếc đũa đã liền lại thành một khối thống nhất.
– Được rồi! Con làm được rồi bố ơi! – Trúc reo lên sung sướng.
Tiên Tre cầm đôi đũa lên quan sát:
– Vẫn còn vết nối rõ quá! Tiếp tục luyện tập cho đến khi nào không còn mối nối thì mới gọi là thành công!
Nghe vậy Trúc xị mặt xuống tiu nghỉu.
Nhưng bước tiến nhỏ ấy là tiền đề cho những bước tiến lớn. Từ đôi đũa, Trúc bắt đầu tập ghép nối các đốt tre lớn hơn, rồi tách rời chúng, điều khiển chúng xoay vòng.
Bây giờ mỗi khi đọc sách trong thư viện Trúc có thể khiến quyển sách tre bay lơ lửng giữa không trung, cho đỡ phải mỏi tay mỏi gáy.
Chẳng bao lâu sau, Trúc đã có thể thực hiện một phép khó hơn: Di chuyển cả một bụi tre nhỏ.
Cô bé đứng tấn, mồ hôi vã ra như tắm, hai tay run run hướng về phía bụi tre, nghiến răng đọc chú. Bụi tre rùng mình, rễ tre từ từ tách khỏi đất, nhích sang bên phải một đoạn theo ý Trúc, mặt đất bị xới lên. Dù chỉ di chuyển được một chút mà Trúc đã thở hổn hển vì kiệt sức, nhưng đó là minh chứng cho thấy dòng máu Thần trong cô đang dần thức tỉnh.
…
Nhiều tháng sau.
Một buổi trưa trời xanh, mây trắng, nắng vàng. Tiếng chim chuyền cành râm ran hoà cùng tiếng lá tre xào xạc tạo nên một bản nhạc rừng êm ả. Không khí trong lành và mát mẻ, khác xa cái ngột ngạt của khói bụi thành phố.
Hai cha con ngồi uống trà thư giãn trên tảng đá lớn. Tre Tiên vươn vai, đặt chén trà xuống rồi nhìn con gái với ánh mắt thách thức:
– Con đã sẵn sàng cho bài kiểm tra cuối kỳ chưa?
Trúc đứng bật dậy, bẻ khớp ngón tay răng rắc, tự tin đáp:
– Con đợi mãi câu này của bố. Bắt đầu luôn đi ạ!
Hai cha con tiến ra bãi đất trống, đứng đối diện nhau. Không khí bỗng chốc trở nên nghiêm túc. Tre Tiên phất tay áo. “Rào rào!” Các đốt tre xung quanh bay lên, lao vun vút về phía Trúc. Nhưng hôm nay, Trúc không chạy trốn, cũng không dùng khiên gỗ hay mẹo vặt nữa. Trúc sẽ dùng chính phép của cha để đấu với cha!
Cô bé đứng tấn vững chãi, hai mắt rực sáng tập trung cao độ.
Tre Tiên hô: “Khắc Nhập!” Các đốt tre kết lại thành một hàng rào kiên cố chắn ngang trước mặt Trúc.
Trúc vừa lao tới vừa hét lớn: “Khắc Xuất!” Cô bé vung tay chém mạnh vào không trung. Một luồng lực vô hình phóng ra, đánh vào hàng rào tre khiến các đốt nối bung ra, hàng rào vỡ vụn tạo thành một lối đi ở giữa.
Tre Tiên tiếp tục biến hóa, hàng rào tre lại tái hợp, mọc thêm gai nhọn tua tủa vây lấy Trúc. Trúc toát mồ hôi hột, liên tục xoay người điều khiển dòng chảy phép thuật để tháo gỡ từng lớp vòng vây.
Mặc dù sức của Trúc còn non nớt, thao tác còn chưa thật mượt mà, nhưng Tre Tiên thấy rõ sự tiến bộ vượt bậc trong ánh mắt kiên định của con. Ông mỉm cười, kín đáo thu bớt thần lực lại, chỉ giữ mức độ vừa đủ khó để thử thách ý chí của cô bé.
“Cơ hội đây rồi!” Nhận thấy bức tường phòng thủ của cha có một khe hở nhỏ (do ông cố tình để lộ), Trúc dồn hết sức bình sinh, phá toang chướng ngại vật cuối cùng và lao tới.
“Bộp!” Bàn tay nhỏ bé của Trúc đập mạnh lên vai cha. Cô bé thở hồng hộc nhưng miệng cười toe toét:
– Yeah! Con bắt được bố rồi! Con thắng rồi!
Tiên Tre nhìn con gái lấm lem mồ hôi, ánh mắt ông ánh lên niềm tự hào không giấu giếm. Ông phất tay, những lá tre rơi rụng dưới đất tự động bay lên, đan kết lại thành một chiếc vòng lá tre xanh mướt. Ông nhẹ nhàng đội chiếc vòng lên đầu con gái:
– Chúc mừng con gái. Con đã tốt nghiệp lớp cơ bản!
Trúc sờ lên chiếc vòng lá trên đầu, cười híp mắt sung sướng. Nhưng nụ cười trên môi Tiên Tre bỗng tắt hẳn. Ông đặt hai tay lên vai con gái, nhìn thẳng vào mắt cô với vẻ nghiêm nghị chưa từng thấy:
– Trúc, con hãy nghe cho kỹ lời ta dặn đây.
Thấy thái độ khác lạ của cha, Trúc cũng tắt nụ cười, đứng nghiêm chỉnh lại:
– Dạ, con nghe.
– Phép thuật con học được ở đây, tuyệt đối không được sử dụng ở thế giới phàm trần.
Trúc thắc mắc:
– Sao vậy bố? Con dùng một chút xíu để giúp việc vặt cũng không được sao? Ví dụ như lấy cái ly uống nước, hay dọn phòng cho nhanh…
Tiên Tre lắc đầu, giọng đanh lại:
– Không là Không! Thứ nhất, nếu để người phàm nhìn thấy, cuộc sống yên bình của hai mẹ con sẽ bị phá hủy. Thứ hai, và là điều quan trọng nhất: Khi con vận công, dòng chảy thần khí sẽ phát ra tín hiệu. Những yêu ma lẩn khuất đâu đó trong nhân gian… chúng sẽ đánh hơi thấy con. Và nếu biết con không phải Thần Tiên mà chỉ là một á thần yếu ớt, bọn chúng sẽ gây hại cho hai mẹ con.
Ông siết nhẹ vai con gái:
– Con chưa đủ sức đối đầu với chúng đâu. Từ xưa tới nay, bất cứ ai trong quá trình tu luyện đều phải ẩn thân đi, trước khi đắc đạo. Hãy hứa với ta, chỉ dùng phép thuật khi ở trong kết giới này dưới sự giám sát của ta mà thôi.
Trúc nuốt nước bọt, cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng khi nghe nhắc đến “yêu ma”. Cô bé gật đầu lia lịa:
– Dạ, con hứa! Con sẽ không bao giờ dùng phép lung tung đâu.
Tiên Tre thở phào, vỗ nhẹ vào đầu con:
– Được rồi, nhớ lời hứa đấy. Thôi muộn rồi, mau về kẻo mẹ mong.
Trúc chào cha rồi quay lưng đi ra khỏi kết giới. Tiên Tre đứng nhìn theo bóng con gái khuất dần sau lũy tre, nhưng nỗi bất an trong lòng ông vẫn không hề thuyên giảm.
Cơn gió chiều thổi qua rừng tre xào xạc, nghe như tiếng thì thầm của những bóng ma từ ngàn xưa vọng lại.
